Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CƠM NHÀ Ở LÃNH CUNG

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Chảo cho mỡ heo vào, đợi nóng, ném một nắm hoa tiêu cùng lát gừng vào phi thơm, rồi đổ sườn cừu đã ráo nước vào, “xèo” một tiếng, mùi thịt béo ngậy lập tức bốc lên nức mũi.

Xào đến khi viền thịt cháy cạnh, đổ rượu nếp ta tự ủ (mẻ đầu, có hơi chua nhưng rất thơm), rồi đổ thêm nước sôi.

 

Đậy nắp nồi vỡ, hầm nhỏ lửa.

Tiêu Hành vẫn ngồi trên chiếc ghế ọp ẹp kia, lặng lẽ nhìn ta bận rộn.

Ánh lửa hắt lên gò má góc cạnh của người, khi sáng khi tối.

Trong phòng, chỉ còn tiếng củi cháy tí tách và nồi thịt sôi sùng sục.

Hiếm lắm mới có được đôi chút tĩnh lặng nhân gian đầy khói bếp như vậy.

Ngay lúc mùi thịt cừu trở nên đậm đà, nước canh đã chuyển màu trắng sữa hấp dẫn, ta chuẩn bị rắc chút muối hạt vào để nêm thì…

“Rầm!”

Cánh cửa viện rách nát kia lại bị người từ bên ngoài đá tung!

Lực mạnh đến mức cửa bay luôn ra ngoài, rơi xuống đất vỡ vụn!

Bụi đất tung mù mịt.

 

Trong làn bụi, đứng một đám người.

Người dẫn đầu là một nữ tử mặc cung trang đỏ rực, thêu phượng hoàng dang cánh bằng chỉ vàng, châu ngọc đầy đầu, dung mạo kiều diễm xuất trần.

Chỉ là, trên gương mặt kiều diễm ấy lúc này tràn ngập hàn ý và… phẫn nộ không thể tin nổi.

Sau lưng nàng ta là một đám phi tần y phục lộng lẫy, trâm ngọc lách cách, cùng vài thị vệ mặc áo đen, khí thế âm trầm.

Không khí đông cứng trong nháy mắt.

Hương thịt cừu bị sát khí lạnh buốt chôn vùi.

Hũ muối trong tay ta “cạch” một tiếng rơi xuống, hạt muối lăn đầy đất.

Tiêu Hành chậm rãi đứng dậy.

Sắc mặt người không chút biến đổi, nhưng ánh mắt đã lạnh như hồ sâu đóng băng.

Hoàng hậu.

 

Nàng đến rồi.

Mang theo cả một đội hình “bắt gian tại trận”.

Ánh mắt của Hoàng hậu như lưỡi dao tẩm độc, trước tiên là lạnh lùng lướt qua ta, ánh nhìn ấy như muốn băm vằm ta thành trăm mảnh.

Sau đó, khi chuyển sang Tiêu Hành, lập tức đầy rẫy ủy khuất, kinh hoàng và lệ rưng rưng như muốn rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Hoàng thượng!”

Giọng nàng mang theo tiếng nức nở, run rẩy cất lên,

“Ngài… ngài sao lại ở nơi này?! Ở cái chốn dơ bẩn của tiện tỳ này?!”

Ngón tay ngọc ngà của nàng chỉ thẳng về phía ta, đầu ngón còn đang run lẩy bẩy.

“Thần thiếp nghe cung nhân đồn đãi, nói lãnh cung có điều khác lạ, làm bẩn chốn hậu cung! Ban đầu thần thiếp không tin! Nhưng… nhưng Hoàng thượng! Thân ngọc kim tôn của ngài, sao có thể đặt chân tới nơi ô uế thế này? Ở cùng với thứ đàn bà bị bỏ rơi hạ tiện như nàng ta…”

 

Lời chưa dứt, nàng đã khóc không thành tiếng, như thể vừa chịu nhục nhã lớn lao nhất trần đời.

Phía sau nàng, đám phi tần cũng lấy khăn che miệng, khẽ hô lên từng tiếng kinh ngạc, thì thầm to nhỏ, ánh mắt nhìn ta đầy khinh miệt lẫn hả hê.

Đám thị vệ sắc mặt lạnh tanh, nhưng tay đều đặt lên đoản côn bên hông, khí thế giương cung bạt kiếm.

Đầu óc ta trống rỗng, tay chân lạnh buốt.

Xong rồi.

Lần này thật sự tiêu đời rồi.

“Làm bẩn hậu cung”? Cái tội này đội lên, chém mười cái đầu cũng không đủ đền!

Ta theo bản năng nhìn về phía Tiêu Hành.

Người sẽ nói sao?

Vì bảo toàn thanh danh, có thể nào người sẽ hạ lệnh kéo ta ra ngoài đánh chết?

 

Hoặc đem ta làm kẻ thế tội, đẩy ra trước để gánh mọi lỗi lầm?

Tâm ta chìm thẳng xuống đáy vực.

Tiêu Hành không nhìn ta.

Người lạnh nhạt nhìn Hoàng hậu đang khóc lụt mưa hoa lê, rồi lướt qua đám phi tần hoa lệ phía sau nàng với ánh mắt như sương tuyết.

Người cất tiếng.

Không lớn, nhưng âm thanh tựa như từng hạt băng lạnh rơi xuống đất, lập tức dập tắt mọi tiếng khóc lóc và xì xào.

“Làm bẩn hậu cung?”

Người nhắc lại, khóe môi cong lên một tia cười lạnh thấu xương.

“Hoàng hậu, ngươi nói cái gì?”

Hoàng hậu nghẹn lời, rồi chỉ vào nồi canh thịt cừu đang sôi lục bục trên bếp, the thé nói:

 

“Hoàng thượng! Như vậy còn chưa rõ ràng sao? Tiện tỳ này tự lập bếp lò, nấu nướng ra thứ khí uế nhơ nhớp, nhất định là… nhất định là dùng tà thuật mê hoặc thánh tâm! Nếu không thì Hoàng thượng sao có thể hạ cố tới đây, nhiều lần như vậy…”

“Nhiều lần như vậy làm sao?”

Tiêu Hành ngắt lời, bước lên một bước.

Người cao lớn, khí thế áp bức vô hình khiến Hoàng hậu theo bản năng lui nửa bước.

“Trẫm, chỉ là đói bụng.”

Giọng người vẫn bình thản, nhưng vang vọng rõ ràng trong tai từng người một.

“Đói… đói bụng?”

Hoàng hậu cùng đám phi tần đều sững sờ.

“Đồ ăn của ngự thiện phòng,”

 

Ánh mắt Tiêu Hành quét qua những gương mặt được tô vẽ tỉ mỉ,

“Hào nhoáng mà vô vị, ngán đến tận cổ.”

Người nâng tay, chỉ về phía ta, chỉ về phía chiếc nồi sứt mẻ đang sôi.

“Đồ ăn nơi này,”

Người dừng lại một thoáng, trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, tiếng nói rõ ràng rơi xuống như sấm.

“Có hương khói nhân gian.”

“Trẫm ăn, thấy dễ chịu.”

Người nhìn thẳng vào Hoàng hậu, ánh mắt sắc bén như đao.

“Hoàng hậu cai quản lục cung, ngay cả nơi Trẫm muốn ăn một bữa cơm an lành, cũng phải quản hay sao?”

Sắc mặt Hoàng hậu “soạt” một tiếng tái nhợt, môi run rẩy, một lời cũng không thốt nổi.

 

Đám phi tần phía sau càng như chim sợ cành cong, không ai dám thở mạnh.

Đám thị vệ âm thầm buông tay khỏi chuôi côn.

Tiêu Hành không nhìn bọn họ nữa, ánh mắt chuyển về nồi canh thịt cừu.

Nước canh đã hầm thành màu trắng đục ngậy béo, mùi thơm lan tỏa cuốn lấy cả viện.

“Canh,” Người nhìn ta, giọng điệu đã trở về bình thường như không hề có sóng gió nào vừa diễn ra, “sắp khê rồi.”

Ta: “…A? A! Vâng, vâng!”

Như bừng tỉnh khỏi mộng, ta luống cuống chạy tới, mở vung nồi, một luồng hương đậm đà lập tức xông lên.

Ta nhặt lại hũ muối vừa rơi lúc nãy, tay run rẩy rắc vào nồi.

Cả sân viện lúc này, chỉ còn tiếng muối rơi lạo xạo và tiếng sôi ùng ục trong nồi canh.

Hoàng hậu đứng yên tại chỗ, mặt lúc trắng lúc đỏ, móng tay được vẽ tinh xảo đã bấu chặt vào lòng bàn tay.

 

Cuối cùng, nàng nghiến răng, ánh mắt độc hằn nhìn ta một cái, như muốn lột da ăn thịt tại chỗ.

(Hết Chương 6)


Bình luận

Loading...