Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kết Hôn Với Ngài Châu Hình ảnh truyện Kết Hôn Với Ngài Châu

Chương 9



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại lớp trưởng để đăng ký.

Có nghĩa là tôi sẽ trở lại trường sớm để tham gia chuyến đi này.

Khi trò chuyện trước màn hình, Châu Duật Hoài đang đeo tạp dề và nấu bữa sáng trong bếp.

Ánh sáng và bóng tối đổ xuống sàn đá cẩm thạch nhẵn nhụi dọc theo tấm lưng thẳng tắp của anh.

Hình ảnh phản chiếu đẹp trai và quyến rũ.

Tôi co ro trên sô pha, dù nằm ở tư thế nào cũng không giấu được cơn đau eo, cuối cùng chạy chân trần đến cửa bếp than thở:

"Em đau."

Châu Duật Hoài bày món trứng rán ra đĩa, ống tay áo được xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay rắn chắc, có dấu răng do tối qua tôi ‘tặng' anh trong tức giận.

"Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý."

Anh ấy nói như vậy, nhưng giọng điệu không mấy áy náy, thậm chí còn ẩn chứa một nụ cười nhạt.

“Lần này thì sao?” Tôi ngẩn người, “Anh không quan tâm à?”

“Anh xoa cho em.”

Nói được làm được, Châu Duật Hoài ăn xong nhìn tôi chằm chằm, để tôi nằm trên sô pha, lòng bàn tay không nặng không nhẹ, dùng lực ở eo tôi vừa phải.

Tối qua không ngủ được bao nhiêu, mí mắt tôi bắt đầu díu lại, nhưng chưa được bao lâu thì Châu Duật Hoài đột nhiên lại giở trò, "Ngại quá, không nhịn được."

"?"

"Lão súc sinh! Vô nhân đạo!"

Châu Duật Hoài khẽ cười, "Cảm ơn vì lời khen."

Sau ngày hôm đó, trong khi Châu Duật Hoài đang làm việc, tôi đã xách vali và bỏ trốn đến nơi tận cùng thế giới.

Còn chưa đầy hai ngày trước chuyến đi, tôi ở tạm nhà người bạn thân.

Thấy dáng vẻ phờ phạc của tôi, cô ấy hỏi: “Ưng Hứa, cậu ra công trường chuyển gạch à?”

Tôi hoa mắt, “Mượn giường một lúc nhé”.

Tám giờ tối, cô ấy quần áo chỉnh tề, đánh thức tôi dậy, "Chúng ta ra ngoài chơi đi."

Kết quả là, trước khi hoàn toàn tỉnh táo, bạn thân đã đưa tôi đến một buổi giao lưu kết bạn.

"Xin chào mọi người, bạn của tôi đang độc thân."

Tôi sợ đến mức quay đầu bỏ chạy. "Tớ có đối tượng rồi."

“Người đâu?"

Tôi run rẩy mở giao diện trò chuyện WeChat của Châu Duật Hoài, "Anh ấy..."

Bạn thân của tôi một chữ cũng không tin, "Gọi người đến đây."

Tôi không muốn sống nữa sao?

Tự ý bỏ nhà đi, giờ còn gọi anh đến đây, chẳng phải là tự đưa mình vào tròng sao.

Thấy tôi do dự, bạn thân cười to, “Tiểu tử, giả bộ cái gì, vào đi!”

Tôi ngã người xuống ghế sofa, ngay bên cạnh là một chàng trai đẹp trai và dịu dàng.

Tai anh đỏ bừng, "Uống nước không?"

"Không cần, cảm ơn..."

May thay, một cuộc gọi từ Châu Duật Hoài hiện lên trên màn hình điện thoại.

Không khí đang rất cao trào, có một cặp đôi đang song ca bản tình ca, anh anh em em.

Tôi bị mắc kẹt trong đám đông và không thể thoát ra, vì vậy tôi cúp máy và trả lời anh ấy bằng một tin nhắn WeChat: "Có chuyện gì vậy?"

"Sao em không bắt máy? "

"Không tiện."

"Em không ở nhà sao?"

"À... ra ngoài chơi."

"Em đang ở đâu? Sau khi kết thúc anh sẽ qua đón."

"Không, em đang ở nhà bạn."

"Được."

Câu trả lời của Châu Duật Hoài cực kỳ ngắn và không có ngữ cảnh.

Có vẻ như những lời vừa nói chỉ là một phép lịch sự.

Tâm trạng vui vẻ thoát khỏi Châu Duật Hoài của tôi đột nhiên bị bao phủ bởi một lớp sương mù, đến nửa buổi sau, khi những người khác nói chuyện, tôi hơi lơ đãng.

Giữa chừng, tôi đi vệ sinh.

Ở đây yên tĩnh, sau khi suy nghĩ, tôi vẫn gọi cho Châu Duật Hoài

Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của anh vang lên từ điện thoại.

"Xin chào?"

Tôi vẫy tay bồn rửa, "Anh đang ở đâu?"

"Ở nhà."

"Ồ."

Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.

Im lặng vài giây, Châu Duật Hoài đột nhiên cười nói: "Anh còn tưởng rằng em không muốn gặp anh."

"Ừm, em không muốn..."

"Vậy sao em lại gọi?"

Tim tôi đập nhanh vì tiếng cười của anh ấy.

Trước gương, mặt tôi dần đỏ lên.

"Kiểm tra..."

"Em có muốn quay lại không, anh sẽ cho em kiểm tra toàn bộ cơ thể."

Úi... mặt tôi bắt đầu nóng bừng.

Châu Duật Hoài cố nén cười, "Ưng Hứa, gửi địa chỉ cho anh, anh nhớ em."

Sau này tôi mới biết anh ấy giở trò lạt mềm buộc chặt, tắt máy một lần, anh muốn tôi chủ động gọi lại cho anh.

Rõ là rất hay dùng.

Xui xẻo là bản thân đã mắc câu.

Tôi ấp úng báo địa chỉ KTV, Châu Duật Hoài trầm mặc vài giây, nhẹ giọng hỏi:

“Em nói... là loại bạn bè nào?”

“Là buổi giao lưu của bọn họ, không phải em... Em bị ép buộc."

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh mặc quần áo của Châu Duật Hoài,

"Lý Ưng Hứa, anh đề nghị em trước khi anh đến, không được chạy lung tung, nếu không em tự gánh lấy hậu quả."

Kèm theo âm báo tắt máy, tôi chết lặng.

Ngay cả tên đầy đủ cũng được gọi ra, hiển nhiên là đã tức giận.

Bạn thân đẩy cửa phòng vệ sinh ra, "Cậu làm gì ở đây? Đàn em tìm cậu mấy lần rồi, hãy biết nắm bắt đi."

Nắm cái gì?

Quyền kiểm soát mạng sống nhỏ bé của tôi còn đang nằm trong tay của Châu Duật Hoài.

Cô ấy miễn cưỡng kéo tôi trở lại phòng riêng.

Đứng trước cửa phòng riêng là một thanh niên tuấn tú, cao ráo, áo sơ mi trắng, đầu tóc khô, sạch sẽ, đẹp trai.

Bạn thân nháy mắt và rời đi.

Tôi không dám tiến lên, “Sao vậy?”

Cậu ấy quay đầu lại, nhìn thấy tôi, mắt sáng lên, “Ưng Hứa, tôi có hai vé xem phim, ngày mai em có rảnh không? "

Dưới ánh mắt đầy hi vọng nhìn anh ấy, tôi gãi đầu, "Xin lỗi. Tôi không rảnh."

Tôi biết cậu ấy.

Từ Tuấn Thanh.

Trưởng câu lạc bộ nghiên cứu, sinh viên năm nhất, có tinh thần trách nhiệm cao, tính cách tương đối ổn định, đặc biệt được các cô gái yêu thích.

Sau một thoáng mất mát, anh lấy lại tinh thần, "Không sao, ngày khác cũng vậy, tùy cậu."

"Gần đây tôi rất bận—"

"Tôi thích em"

Cậu ấy nhìn nghiêm túc và cắt ngang lời từ chối của tôi, "Tôi đã thích em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi muốn theo đuổi em."

Tôi hơi choáng ngợp trước lời tỏ tình đột ngột này.

"Ưng Hứa."

Một giọng nam ấm áp dễ chịu đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.

Vòng eo vừa vặn trong vòng tay anh, Châu Duật Hoài xuất hiện bên cạnh tôi, “Đến giờ về rồi, vị này là?”

Anh ấy cười nhẹ, nhưng đối với tôi lại là hồi chuông cảnh báo.

Từ Tuấn Thanh sau một thời gian ngắn không biết gì, đột nhiên đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn chằm chằm Châu Duật Hoài, cúi đầu nói:

"Chào chú, cháu là bạn học cùng lớp của bạn Hứa."

Nụ cười của Châu Duật Hoài chợt đọng lại nơi khóe miệng, "Chú?"

Từ Tuấn Thanh dường như vẫn chưa nhận thức được tình hình, nghiêm nghị nói:

"Chào chú, mặc dù cháu thích Ưng Hứa nhưng cháu có chừng mực, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm điều gì quá phận. Lần đầu gặp không kịp chuẩn bị, ngày khác nhất định sẽ đến chào hỏi chú.

Một loạt ngữ khí chính trực phun ra, Châu Duật Hoài ánh mắt dần trở nên âm trầm, hai tay càng ngày càng nắm chặt.

Tôi cố nén cười, ngẩng đầu lên, vô tội nháy mắt với anh, "Chú, sao chú không nói chuyện."

Châu Duật Hoài hờ hững liếc tôi một cái, khẽ cười,

“Ưng Hứa ngoan như vậy, các bạn trong lớp sẽ không đối xử tệ, hôm khác đến nhà chơi, Ưng Hứa và tôi nhất định sẽ tiếp đãi đến cùng. "

Từ Tuấn Thanh lại cúi đầu, "Đã muộn rồi chú đưa cô ấy về đi."

Sau khi Từ Tuấn Thanh đi rồi, tôi hồi hộp ngẩng đầu lên thì thấy Châu Duật Hoài cũng đang nhìn tôi cười.

Ánh đèn mờ ảo của KTV hắt lên khung kính vàng lấp lánh của anh, sự quyến rũ chết tiệt gì thế này.

“Chú?” anh hỏi lại.

Tôi vội vàng vặn lại: "Em không có nói, tự hắn nhận nhầm."

"Được rồi, bây giờ nói về việc em bỏ nhà đi."

"Không có, em chỉ ra ngoài chơi thôi.”

Châu Duật Hoài khẽ liếc nhìn tôi,

“Em muốn nói là, trong lúc anh vắng nhà, em mang vali trị giá vài nghìn, trang phục vài nghìn, đều quyên tặng từ thiện hết rồi?”

"Không được sao?"

Châu Duật Hoài phớt lờ lời ngụy biện và kéo tôi lên xe.

Anh ấy cúi xuống thắt dây an toàn cho tôi, và khi anh ấy đứng dậy, khuôn mặt nghiêng của anh chạm vào môi tôi.

Tim tôi lỡ một nhịp, Châu Duật Hoài hung hăng ôm lấy mặt tôi và hôn mãnh liệt.

Chưa kịp lấy lại hơi, tôi đã sa vào cái lưới giăng sẵn của anh ấy.

Đến khi lý trí tôi sắp không chịu nổi, Châu Duật Hoài mới lảng đi, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Môi tôi nóng bừng nhìn anh đầy ai oán.

Châu Duật Hoài dường như không để ý chút nào, khởi động xe.

Cuối cùng tôi được đưa về nhà.

Vừa đến cửa thì Châu Duật Hoài đã kéo tôi vào.

Làm gì còn phong thái rành mạch phân mình của người đàn ông, anh tùy tiện kéo cà vạt vài lần.

"Anh nghiêm khắc với em quá à?"

"Không..."

"Vậy sao em lại chạy?"

"Ưng Hứa, nếu anh làm không tốt, em có thể nói"

Tôi xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được. Sau một lúc lâu, tôi mới chậm rãi nói: "Sau này... anh có thể tiết chế hơn được không? Em còn phải đi học, ban ngày..."

Sững người một lúc, cuối cùng Châu Duật Hoài bất đắc dĩ thở dài, "với em thì rất khó."

Tức là không có cách nào thay đổi.

"Em không thích à?"

Tôi quay đầu đi, "Không...nhưng em phải dậy sớm...em còn bài tập..."

“Được rồi, anh hiểu rồi.”

Châu Duật Hoài hôn nhẹ lên tai tôi, nói: “đổi sang cuối tuần nhé.”

Thực ra, anh ấy... khá dễ nói chuyện.

(Hết Chương 9)


Bình luận

Loading...