Kết Hôn Với Ngài Châu Hình ảnh truyện Kết Hôn Với Ngài Châu
Chương 10

🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Hai ngày sau, tôi trở lại trường một cách suôn sẻ.
Châu Duật Hoài còn có việc phải làm, nên đã sắp xếp tài xế đưa tôi đi.
Địa điểm của hoạt động lớp được đặt trên một ngọn đồi ở ngoại ô Thành phố A.
Kết thúc kỳ nghỉ hè, cái nóng vẫn chưa tan, núi Lục Minh trở thành nơi nghỉ dưỡng mùa hè của người dân xung quanh trong kỳ nghỉ.
Vào ban ngày, nhiều nhóm tập trung tại khu vực cắm trại trên núi Lục Minh và dựng trại.
Tôi dậy sớm, đến cổng trường và đi bằng xe buýt với các bạn cùng lớp.
Dọc đường buồn ngủ, sau khi xuống xe, tôi được bạn thân đưa đi lấy củi.
Chợt bắt gặp một đoàn người giữa đường.
Người phụ nữ bên trong ra hiệu cho tôi, "Ưng Hứa, thật trùng hợp, em cũng ở đây."
Nhìn kỹ, ra là Lâm Dĩ Kiều. Còn có Châu Bội bên cạnh.
Cô bạn thân chọc chọc tôi, thì thầm: "Nếu tớ nhớ không nhầm thì hắn ta là bạn trai cũ đã chết của bạn, phải không?"
"Chà, chính hắn."
Lâm Dĩ Kiều thay đổi nét mặt âu sầu, nở một nụ cười nhân hậu,
"Thật tình cờ Châu Bội cũng ở đây, nếu em cần gì, hãy cứ nói với cậu ấy."
Người được nhắm đến đút tay vào túi và giữ im lặng.
Kể từ lần cãi nhau trước đó, lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.
Lâm Dĩ Kiều tâm tình rất tốt, kéo tôi lại gần Châu Bội,
"Mọi người không cần giới thiệu, Ưng Hứa giao cho cậu, tôi đi trước."
Nói xong biến mất vào sâu trong rừng.
Châu Bội nhìn tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên cởi áo khoác ra, "Sao em mặc ít thế?"
Bạn thân của tôi chạy đến trước mặt hắn, khoác áo khoác cho tôi, "không phiền đến cậu, tôi có mang."
Cô ấy quấn tôi như một chiếc bánh bao, kéo tôi ra sông, vừa đi vừa nói:
"Cậu có còn thích hắn không? Nếu còn thì trả áo lại cho tớ, tớ cũng đang lạnh đây."
"Tớ đính hôn rồi."
"Được, vậy thì tốt—" Cô ấy dừng lại giữa chừng, "Cậu nói cái gì?"
Tôi lấy ra chiếc nhẫn kim cương treo trên mặt dây chuyền trên cổ,
"Tớ đã đính hôn, tớ có vị hôn phu."
"Ai?"
"Lão già đó."
“Tôi không tin.” Cô ấy không những không tin, mà còn có vẻ mặt sắp sụp đổ.
Giống như tôi ở sau lưng cô ấy, lén lút gả vào hang sói.
Tôi lấy điện thoại ra, mở hộp thoại của Châu Duật Hoài.
"Em nhớ anh."
Đầu dây bên kia hồi lâu không phản hồi, ngay lúc tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ không trả lời thì trên giao diện lại hiện lên một tin nhắn:
"Vậy trước tiên em nhớ một chút. "
Cô ấy chỉ vào phần trò chuyện rống lên: "Hắn nói cái gì thế! đàn ông vô tâm! Hắn ta đang tỏ thái độ gì vậy!"
Trong khung chat xuất hiện thêm tin nhắn: "Buổi tối anh sẽ đến."
?
Tôi và người bạn thân chạm mắt nhau, và cả hai chúng tôi đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt nhau.
Cô ấy thì thầm, "Anh ấy không nghĩ rằng cậu đang ở trường, phải không?"
Từ trung tâm thành phố đến núi Lục Minh mất gần ba giờ lái xe.
Làm sao Châu Duật Hoài có thể bỏ công việc để đến gặp tôi?
Tôi tưởng anh ấy nói đùa nên đã bỏ qua.
Vào buổi tối, Lâm Dĩ Kiều đột nhiên gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình.
Lâm Dĩ Kiều: Duật Hoài, trên núi rất lạnh, và em không mang theo áo ấm.
Châu Duật Hoài: Tối nay tôi sẽ đến.
Sau đó cô ả tiếp tục gửi cho tôi một tin nhắn: "tối nay anh ấy sẽ đến, em có muốn đến chỗ của chúng tôi không?"
Hiển nhiên là muốn khoe khoang.
Tôi tức giận cười, Châu Duật Hoài gửi tin nhóm sao?
Ngay sau đó, tôi mở hộp thoại của Chu Dư Hoài, "Anh ơi, em lạnh."
Thật lâu không thấy hồi âm.
Tôi nói với cô bạn thân của mình: "Bây giờ tớ thấy cậu nói là đúng, tớ nên bỏ lại lão già đó và rời đi."
Sau khi màn đêm buông xuống, lớp chúng tôi tổ chức một bữa tiệc lửa trại.
Tuổi trẻ hừng hực khí thế, bên bếp uống chút rượu, sắp xếp vài tiết mục, cười đùa một chút sẽ không thấy lạnh nữa.
Châu Bội không biết là uống nhầm thuốc hay bị lừa đá vào não, vẫn ngồi trên một tảng đá lớn phía xa, lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi uống chút rượu, đầu óc còn tỉnh táo, cầm ly rượu đến bên Châu Bội.
"Anh muốn làm gì?"
Châu Bội cúi đầu, "Anh hối hận, chia tay với em là quyết định ngu ngốc nhất mà anh từng làm."
Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh "tiếp tục nói”
"Ưng Hứa, em có biết ở nước ngoài, ánh trăng lạnh như thế nào không? Anh không thể để em đi. Lần này trở về Trung Quốc anh muốn theo đuổi lại em. Chú ấy không thể cho em hạnh phúc như em mong muốn ... "
Thật lâu sau, tôi mới nhìn Châu Bội một cách nghiêm túc và nói: "Anh ăn cắp chữ ở đâu, không thể trau chuốt thêm được sao?"
"Sao chép trên Zhihu, có mấy bài cũng được. Nhưng cảm xúc mà anh bày tỏ là thật."
"Vậy thì tôi cũng sẽ tỏ rõ tình cảm của mình..." Tôi vỗ mông đứng dậy,
"Chuyện này tôi không định giấu Châu Duật Hoài, muốn uống thuốc hối hận thì tự uống đi, tôi không bồi."
Sau khi nói chuyện với Châu Bội, tôi đang đi bộ trở về thì đột nhiên bị kéo vào một khu rừng nhỏ.
Tôi cứ tưởng ai đó làm bậy, vừa định hét lên thì môi bị chặn lại.
Một cảm giác nóng ẩm truyền đến, nhẹ nhàng ma sát.
Khuôn mặt tuấn tú được phóng đại của Châu Duật Hoài hiện ra trước mắt, sau một nụ hôn ngắn, anh buông tôi ra và gọi: “Ưng Hứa.”
Châu Duật Hoài vén áo khoác lên, "Lạnh không? Lại đây đi."
"Vậy là anh không bị mất điện thoại." Tôi mặc kệ hơi nóng trên môi, lời vừa nói có vị chua.
"Anh xin lỗi, lúc vào núi không có tín hiệu."
Đúng vậy, có một đoạn đường không nhận được tin tức gì.
Nhưng tôi cảm thấy khó chịu và không thể giao tiếp tốt trong tình huống này.
Tôi lấy trong túi ra một chai nước khoáng ấm nhỏ đưa cho anh.
"Bạn của em còn đang đợi, đêm nay em không ở cùng anh được, anh về trước đi."
Châu Duật Hoài cầm lấy nước, trầm mặc một lát, nói: "Được, vậy mặc quần áo vào đi. "
Nói xong, anh bắt đầu cởi đồ.
"Không cần, bên kia đốt lửa trại, trời lạnh em sẽ đến tìm anh."
Châu Duật Hoài dừng một chút, gật đầu: "Được."
Tôi quay người đi về phía đống lửa cách đó không xa, tâm trạng vô cùng phiền muộn.
“Ưng Hứa.” Châu Duật Hoài đột nhiên gọi tôi.
Tôi theo phản xạ quay đầu lại, thấy anh hai ba bước đi đến trước mặt, ôm lấy tôi, "Anh nhớ em."
Toàn thân tôi như có một luồng điện chạy qua, tôi ngước nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, bỗng mắt cay xè.
Anh ấy không yêu cầu tôi trả lời, chỉ lặng lẽ ôm, vùi mặt vào tóc tôi khẽ ngửi.
"Này, Châu Duật Hoài, em muốn xem điện thoại của anh."
"Được."
Châu Duật Hoài lấy điện thoại ra đưa cho tôi.
Tôi mở WeChat.
Hộp thoại của Lâm Dĩ Kiều chỉ là một vài trong số đầu tiên, và ghi chú là tên thật của cô ta.
Lâm Dĩ Kiều: Duật Hoài, trên núi rất lạnh, em không mang theo quần áo ấm.
Châu Duật Hoài: Tối nay tôi sẽ đến đó.
Châu Duật Hoài: Anh Lý nói, sự kiện này cô chịu trách nhiệm đếm số người, trong vòng mười phút phải đếm số người cần áo gió cho tôi, thiết bị cần thời gian, tôi sẽ sai người đi chuẩn bị.
Lâm Dĩ Kiều: Được ~ đợi anh ~ Phòng đã được đặt cho anh! Em không nghĩ anh sẽ đến hahaha!
Châu Duật Hoài: Cám ơn, có phòng đôi không? Vợ tôi cũng ở đó.
Lâm Dĩ Kiều: Phòng đơn…
Châu Duật Hoài: Không vấn đề, ôm nhau ngủ là được.
Thấy vậy, tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Một người khôn ngoan như vậy, làm sao anh ấy có thể không biết suy nghĩ của Lâm Dĩ Kiều.
Trong những trường hợp bình thường, có đánh chết thì Châu Duật Hoài cũng sẽ không nói ra tư thế ngủ của những cặp tình nhân.
Châu Duật Hoài quay đầu lại nhìn tôi cười, "Điện thoại của anh có gì mà làm em vui vậy?"
Tôi chớp chớp mắt, "Chuyện cười thôi."
Tôi chưa kịp cười xong thì đã hắt xì một cái thật mạnh.
Châu Duật Hoài cố nén cười đứng dậy, "Anh đưa em về."
Lúc này tôi mới nhận ra lòng bàn tay Châu Duật Hoài vừa to vừa ấm, chạy mấy bước nhào vào lòng anh, "Anh à, em muốn ngủ với anh."
Châu Duật Hoài hít một hơi, thấp giọng nói: "không phải vừa nói muốn về với bạn học sao?"
"Cô ấy ngủ rồi, anh không chứa chấp là em ngủ ngoài đường mất."
Trước sự khốn khổ đáng thương của tôi, Châu Duật Hoài bất đắc dĩ cười cười, “Yên tâm, dù anh có uống gió tây bắc cũng không để em chết đói được.”
Anh ấy quay lưng về phía tôi cúi người, “Lại đây."
"Quên đi, em sợ eo anh chịu không nổi."
"Ưng Hứa, anh được hay không, không phải biết em rõ sao!"
Tôi sững người một giây, mặt dần đỏ lên.
Đột nhiên nhảy lên lưng Châu Duật Hoài, “Chúng ta mau trở về đi!”
Ban đêm trên núi thật sự rất lạnh.
Các cửa sổ của căn phòng đơn được dán bằng keo trong suốt, khiến nó hầu như không giữ ấm được.
Tôi húp một bát canh gừng nóng hổi, nằm trên giường bấm điện thoại nhắn tin cho cô bạn thân.
Trong phòng tắm bên cạnh, Châu Duật Hoài đang tắm.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tôi gọi Châu Duật Hoài, nhưng anh ấy không nghe thấy, vì vậy tôi xuống giường và mở cửa.
Trước cửa, Lâm Dĩ Kiều đang đứng.
Với hai chai bia trên tay, nụ cười đông cứng nơi khóe miệng. "Em cũng ở đây..."
Nhiệt độ bên ngoài ít nhất là 12 hoặc 13 độ, và cô ấy đang mặc một chiếc váy chỉ dài đến đùi, cổ chữ V…
Tôi giả vờ kinh ngạc, quay người vào phòng tắm hét lên: "Chồng à, anh có mời chị Dĩ Kiều qua uống rượu không?"
"Không." Châu Duật Hoài đơn giản thẳng thắn.
"Ồ, vậy em để cô ấy vào."
Không đợi Lâm Dĩ Kiều phản ứng, tôi đã kéo cô ấy vào phòng, đóng cửa rồi khóa lại.
Lâm Dĩ Kiều lùi lại hai bước, dán vào tường, "Tôi... Ngày khác tôi quay lại..."
“Không cần ngày khác, đâu phải ngày một ngày hay là hai cô muốn làm điều này, hôm nay luôn."
Lâm Dĩ Kiều tỏ vẻ chịu rất nhiều uỷ khuất.
"Tôi và Duật Hoài chỉ nói chuyện về công việc, em ghen như thế này thì không thích hợp để kết hôn với anh ấy."
Tôi mỉm cười, "hay là chúng ta lên giường để nói chuyện?"
"Cô——"
Khi cánh cửa mở ra, đôi mắt của Lâm Dĩ Kiều ngay lập tức đỏ lên.
"Duật Hoài, nếu em ấy không chào đón em..."
Tôi vồ lấy Châu Duật Hoài, bịt tai anh ấy và hôn lên môi.
Châu Duật Hoài sững sờ tại chỗ, biết Lâm Dĩ Kiều ở đây, anh quấn chặt khăn tắm trên người, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, chỉ kém chiếc khăn quàng cổ một tí.
Quần áo của tôi đều bị làm cho xộc xệch, anh nhẹ nhàng ôm eo tôi, nhẹ giọng nói: "Đừng lộn xộn."
Tôi buông tay ra, sắp khóc đến nơi rồi, "Chị Dĩ Kiều nói, chị ấy muốn ‘cởi’ và lên giường để bàn về công việc với anh."
"Cô nói nhảm, tôi không có!"
"Cô ấy còn nói, ghen tuông kiểu như em thì không xứng làm vợ anh, hủy hôn rồi để cô ấy vợ anh sẽ thích hợp hơn."
Lâm Dĩ Kiều hoảng sợ, "Làm sao cô có thể thêm mắm dặm muối như vậy!"
Tôi thở dài, ôm lấy cái bụng tròn trĩnh, "Chồng à, em không sao, nhưng con của chúng ta thì sao?"
Máu trên mặt Lâm Dĩ Kiều từng chút một tái đi, vẻ mặt khó coi như bị người ta cho ăn cứt.
Châu Duật Hoài ôm lấy tôi, ngữ khí bình tĩnh:
"Cô Lâm, tôi không biết cô nghĩ gì khi gõ cửa phòng tôi vào đêm khuya với bộ dáng như thế này. Trong bụng vợ tôi đã có cốt nhục của tôi rồi, không chỉ tôi mà cả nhà họ Châu chúng tôi đều mong chờ đứa con này. Vợ của Châu Duật Hoài tôi chỉ có thể là cô ấy.”
"?"
Châu Duật Hoài vẻ mặt nghiêm túc, không hề giống như diễn xuất?
Lâm Dĩ Kiều đã khóc, "Em xin lỗi, em thực sự chỉ muốn nói chuyện công việc."
Châu Duật Hoài sắc mặt càng thêm lạnh lùng,
"Trong giờ làm việc phải ăn mặc tươm tất, xin hỏi cô Lâm, nếu là làm thêm giờ sao không ăn mặc đàng hoàng? Tiền làm thêm giờ tôi có thể trả được, nhưng cô có nhận không? nhận số tiền này cô có hổ thẹn với lương tâm không?"
Lâm Dĩ Kiều xấu hổ đỏ bừng mặt, "Thật xin lỗi, do em mất bình tĩnh, em muốn về phòng."
Tôi chỉ vào cửa, "Cứ tự nhiên.”
Lâm Dĩ Kiều Dưới ánh mắt của tôi, tuyệt vọng đi tới cửa, vừa mở cửa ra thì đột nhiên dừng lại.
Có vẻ như đã suy nghĩ rất kĩ trước khi quay lại,
"Duật Hoài, em không có ý gì khác. Vợ của anh từng là bạn gái của Châu Bội, Châu Bội sau đó đã ra nước ngoài, cô ấy buộc phải chia tay với cậu ấy. Đính hôn, anh không nghĩ mọi thứ quá trùng hợp sao?
Tôi nhìn thấy trong mắt Lâm Dĩ Kiều sự ngấm ngầm muốn cá chết lưới rách.
Cánh tay đang bảo vệ lưng dưới của Châu Duật Hoài đột nhiên siết chặt lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Đây là chuyện gia đình của nhà họ Châu, không cần người ngoài nhắc nhở.”
Lâm Dĩ Kiều nghẹn ngào, quay người đi và đóng sầm cửa lại.
Với một tiếng ‘rầm’ lớn, căn phòng trở lại im lặng.
Tôi không giải thích, Châu Duật Hoài cũng không yêu cầu tôi giải thích.
"Muốn đi tắm không?" anh hỏi.
"Ừ."
Tôi cầm quần áo đi vào phòng tắm, Châu Duật Hoài cũng đi ra cửa.
Tim đập thình thịch, tôi siết chặt nắm đấm cửa hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Nửa khuôn mặt của Châu Duật Hoài khuất trong bóng tối, giọng nói bình tĩnh đến mức không có chút gợn sóng nào, "Đừng lo, anh ra ngoài hút một điếu thuốc."
Châu Duật Hoài không phải là một người nghiện thuốc lá, ít nhất anh ấy đã không hút thuốc từ khi ở bên tôi.
Bên cạnh đó, người này có thói quen sạch sẽ, nếu sau khi tắm xong mà hút thuốc thì sẽ ám mùi khói khắp người.
Nhưng tôi không ngăn cản anh ấy, và tôi không muốn biết anh ấy đang nghĩ gì.
Châu Duật Hoài mang giày đi ra ngoài, nói với tôi: "Sau khi gội đầu nhớ sấy khô tóc, đừng đợi anh, ngủ sớm đi."
"Được."
Cuối cùng, anh nhìn tôi vào phòng tắm, rời đi.
Đứng dưới vòi hoa sen ấm áp, lòng tôi rối bời.
Tôi không muốn biết suy nghĩ của Châu Duật Hoài, càng không muốn biện hộ cho mình.
Cũng như hai mươi năm qua, chỉ đợi kết quả.
Ở bên nhau, hoặc bị bỏ lại phía sau một lần nữa.
Chuyện bình thường, tôi quen rồi.
Đồng hồ trên tường dần đến 12 giờ, một ngày mới đã đến nhưng Châu Duật Hoài vẫn chưa quay lại.
Tôi thở dài vùi sâu trong chăn.
(Hết Chương 10)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰