Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi Đợi Em Bảy Năm

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Tôi nghe thấy giọng mình đang run lên:

“Nếu trong quá trình đó, sếp tôi có thưởng thêm cho tôi, thì đó là vì anh ấy cho rằng tôi xứng đáng. Bảo vệ đâu?!”

“Cô dám động vào tôi?!” Bảo vệ vừa giữ lấy cô ta, Lý Mộc Nhi đã trừng mắt không tin nổi.

“Công ty có nội quy ra vào. Đừng để người ngoài không phận sự xông vào làm loạn.”

“Nhưng cô ấy là…” Bảo vệ liếc cô ta đầy ngập ngừng.

“Công ty là nơi làm việc. Không có người nhà, chỉ có nhân viên. Hiểu chưa?!”

Đội trưởng bảo vệ đứng thẳng người:

“Hiểu rồi!”

Lý Mộc Nhi vùng vẫy:

“Diệp Tâm, cô đừng tưởng có chút quyền là làm tàng…”

“Phòng pháp lý!”

Tôi cắt ngang tiếng gào thét của cô ta.

“Có mặt, có mặt!” Tiểu Tưởng giơ tay.

“Cô Lý đến công ty gây rối, đập phá đồ đạc không ít.”

Tiểu Tưởng ôm laptop gõ lạch cạch:

“Vậy là phải bồi thường rồi! Không chỉ phá hoại tài sản mà còn làm gián đoạn hoạt động bình thường!”

“Khởi kiện.” Tôi lạnh lùng nói.

“Công ty các người thật quá đáng!

Đây là bao che cho tiểu tam sao?!”

Lý Mộc Nhi đột nhiên giãy khỏi bảo vệ, giơ tay định tát tôi!

Cổ tay cô ta bị ai đó nắm chặt lại.

Người đàn ông phía sau mặc vest đen, áo sơ mi trắng, tóc hơi rối vì chạy gấp.

Anh vừa bước vào trung tâm hỗn loạn, khí thế mạnh mẽ như cuốn phăng tất cả như mọi khi.

Tự nhiên mũi tôi cay cay.

“Tiểu Tưởng, thêm một mục trong đơn kiện:

Lăng mạ, vu khống thư ký Diệp, lan truyền tin đồn sai sự thật tại nơi công cộng.”

Giọng Tô Cẩm Thần lúc này nghiêm nghị hơn bao giờ hết.

Tiểu Tưởng sững người:

“Tổng giám đốc… mục đó thì phải chính thư ký Diệp kiện. Công ty không chịu trách nhiệm cho danh dự cá nhân.”

“Bây giờ thì chịu rồi.” Tô Cẩm Thần băng qua đám đông, ánh mắt khóa chặt vào tôi.

Trong ánh nhìn của anh, chứa rất nhiều cảm xúc đan xen.

Lý Mộc Nhi đỏ hoe cả mắt: “Rõ ràng em mới là vị hôn thê, sao anh chỉ biết bảo vệ một người phụ nữ khác…”

“Ha.” Tô Cẩm Thần buông tay cô ta, bật cười lạnh: “Lễ đính hôn của tôi, chẳng ai báo cho tôi, cũng chẳng ai mời tôi.”

“Tôi cũng chỉ thấy chuyện đính hôn của cô… trên bài đăng bạn bè của Mã Nhâm.

Chỉ vậy thôi, mà cô cũng dám gọi là vị hôn thê à?”

Trong đám đông, một tiếng “ồ” đồng loạt vang lên như nổ tung.

Tôi không rõ mọi thứ đã kết thúc như thế nào.

Đến khi hoàn hồn lại, tôi đã đang ngồi trong văn phòng của Tô Cẩm Thần.

Ngực tôi nghẹn ứ đến khó thở, nước mắt không kìm được tuôn ào ào.

Tô Cẩm Thần ngồi bên cạnh, trong tay cầm hộp khăn giấy, từng tờ một đưa cho tôi.

“Đừng giận nữa, đừng giận nữa…”

Anh đẩy một ly sô cô la nóng tới trước mặt tôi.

Tôi lắc đầu: “Em không phải đang giận…”

“Anh biết.”

“Em mỗi ngày đều làm việc rất chăm chỉ…”

“Ừm.”

“Em được thăng chức, tăng lương, tất cả đều do tăng ca mà có hu hu hu…”

“Phải rồi, em nghiêm túc và tận tâm hơn bất kỳ ai.”

“Nhưng bây giờ mọi người đều nghĩ em ngủ với sếp để thăng tiến…”

Tôi gào khóc thành tiếng: “Họ nghĩ… họ nghĩ… em chỉ là tình nhân của anh…”

“Không phải đâu.” Tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp, “Mọi người ai cũng có mắt, em đã làm được những gì, xử lý bao nhiêu việc, ai cũng rõ cả.”

…Thật vậy sao?

Lồng ngực mà tôi đang tựa vào bỗng vang lên một tràng cười trầm thấp:

“Huống chi, em đâu phải tình nhân.”

Có thể là do mùi gỗ trầm nhẹ nhàng tỏa ra quanh anh, cũng có thể vì lời an ủi dịu dàng ấy, tâm trạng tôi dần ổn định lại.

Mười mấy phút sau, khi tôi dần tỉnh khỏi cơn khóc đến mơ hồ, tôi bỗng bừng tỉnh.

Khoan đã!

Tại sao tôi lại đang ôm chặt lấy Tô Cẩm Thần vậy?!

Tôi lập tức đẩy anh ra.

Vừa nãy Lý Mộc Nhi mới gây loạn, danh tiếng tôi đang treo lơ lửng bên vực.

Tôi mới thề sống thề chết rằng mình là nữ thư ký trong sạch, vậy mà giờ lại ôm ấp thân mật với Tổng Giám Đốc.

Mà lỡ lên tòa thật thì có mời cả luật sư nổi tiếng La Tường cũng không cãi thắng được đâu.

“Tôi với cô ta không có gì cả.”

Tô Cẩm Thần nhìn tôi, ánh mắt nóng rực.

Tôi với anh cũng không có gì cả chứ còn gì nữa trời!

“Nam chưa vợ nữ chưa chồng thì cũng nên giữ ý một chút.”

Tôi xoay người định rời đi, tay vừa chạm tới tay nắm cửa.

“Tôi không muốn vì chuyện riêng của anh mà bị liên lụy thêm nữa…”

Tay Tô Cẩm Thần vòng qua vai tôi, “Rầm!” một tiếng, ấn cửa lại.

“Xin lỗi.” Hơi thở anh nóng hổi, khiến tôi khẽ run lên.

“Lúc anh không biết, cô ta có làm phiền em nhiều lần không? Xin lỗi. Sau này sẽ không nữa đâu.”

“Hứ, làm thư ký chẳng phải là để người ta làm phiền sao.” Tôi bực bội đáp.

“Công ty gặp vấn đề về dòng tiền. Nhà cô ta có tiền.

Cha mẹ cô ta tự ý đính hôn với anh mà không hỏi ý kiến.

Anh không đồng ý.”

Tôi sững người, quay sang nhìn anh.

Vành mắt Tô Cẩm Thần đỏ hoe, tóc mái rối bời, trông có vẻ yếu ớt hiếm thấy.

“Không ngờ Tổng Tô… anh lại là nạn nhân bị cưỡng ép à…”

“Ừ.”

Anh rũ mắt xuống, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

“…Không nói sớm.”

Tôi còn coi Lý Mộc Nhi như bà cố nội mà cung phụng.

“Em đâu có hỏi.”

Tôi như bị bỏng, giật mình lui lại.

“Tất cả mọi người đều biết, trừ em.”

Anh ngẩng đầu, trong mắt đầy oán trách.

“Em với anh… chẳng mảy may để tâm.”

 

6

Sau khi về nhà, tôi mở lại trang bạn bè của Mã Nhâm.

Tin đính hôn của Tô Cẩm Thần, tôi cũng chỉ thấy ở đây.

Hoành tráng. Mơ mộng.

Tôi thoáng lướt qua, tim khựng một nhịp, rồi nhanh chóng lướt đi.

Không phải chuyện của tôi.

Không liên quan tới tôi.

Tôi chẳng buồn xem.

Nhưng bây giờ, tôi đã có thể bình tĩnh mà nhìn cả một màn hình chúc mừng phía dưới.

Và trong cả biển chúc mừng ấy, đập vào mắt là một dòng bình luận đầy tức giận:

Tô Cẩm Thần: Cô tới đó làm gì? Tôi còn không đi.

Mã Nhâm: Cái gì thật đấy à, Tổng Tô?

Tô Cẩm Thần: Giả. Hôn sự phong kiến. Phản đối.

Ngay lập tức, các lời chúc mừng hóa thành một loạt dòng chữ “phản đối”…

Tôi ôm mặt bật cười khẽ.

Quả nhiên, mọi người đều biết.

Chỉ trừ tôi.

Không biết từ khi nào, tôi bắt đầu cố tình né tránh mọi chuyện riêng tư của Tô Cẩm Thần.

Chúng tôi mỗi ngày cùng đi làm, cùng tan ca.

Nhưng lại rất xa nhau.

Tôi biết một tổng tài trẻ tuổi, điển trai, tài sản cả trăm tỷ như anh, sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ai đó.

Có thể sớm, có thể muộn.

Dù sao cũng không phải tôi.

Nên tôi chẳng cần nghĩ về anh.

Nghĩ rồi cũng chỉ thêm đau lòng.

Không quan tâm.

Không bàn luận.

Không chen vào.

Thậm chí không nhìn tới.

Tôi đã tự cách ly mình khỏi thế giới của anh.

Đó là khoảng cách mà tôi luôn giữ với anh.

Không kỳ vọng, thì sẽ không thất vọng.

Nhưng mà, Tô Cẩm Thần hình như… chưa bao giờ khiến tôi thất vọng cả.

Tôi đỏ mặt, gãi cổ.

Thật là… có ai nghiêm túc mà lại đi soi WeChat Moments người ta chứ…

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang những suy nghĩ hỗn loạn - Là mẹ tôi gọi.

“Tiểu Tịnh, con mau về nhà ngay! Anh con nhập viện rồi!”

Niềm vui vừa lóe lên nơi đáy lòng, bị dập tắt trong tích tắc.

Hôm đó tôi giao hết công việc lại cho trợ lý, tự ký cho mình một cái đơn xin nghỉ phép rồi leo lên tàu về quê.

Nhà tôi ở vùng nông thôn tỉnh Hồ Bắc.

Anh trai tôi thận yếu, hồi nhỏ bị tiêm chọc hỏng, không làm được việc nặng, mỗi tháng đều phải trả một khoản tiền thuốc thang cũng không nhỏ.

Nhà tôi thật sự rất khó khăn.

Năm đó suýt nữa không đủ tiền cho tôi học đại học.

Nếu không phải tôi kiên quyết, thì năm mười tám tuổi bố mẹ đã gả tôi đi rồi.

Cũng may tôi cắn răng chịu đựng, vay học phí, giành học bổng, vừa học vừa cắm mặt đi làm thêm, cuối cùng cũng có được tấm bằng, bám trụ lại thành phố kiếm được một công việc. Gọi là cải mệnh cũng không sai.

Nhưng giờ tôi có thể nhìn thấy trần nhà của mình rõ mồn một.

Không mua nổi nhà, không sắm nổi xe, không dám cưới ai, nuôi chó còn không kham nổi.

Điểm kết thúc của tôi chỉ là điểm khởi đầu của người ta.

Giống như cái câu cười ra nước mắt kia: Bình thường là Selina, về quê là Thúy Hoa.

Đó chính là tôi, phiên bản đời thực.

Rung lắc gần tám tiếng tới thị trấn, tôi thuê một phòng trọ ngủ qua đêm, sáng hôm sau bắt chuyến xe khách nhỏ về làng.

Nhà tôi trong làng cũng tạm gọi là khá giả. Mấy năm trước tôi gửi cho bố mẹ ba trăm ngàn, hai người dựng hẳn một căn nhà ba tầng kiểu biệt thự mini.

Đúng vậy, căn nhà đó là bố mẹ tôi tự tay xây từng viên gạch một…

Vừa bước vào cổng, thấy mẹ tôi đang ở sân sau đuổi gà.

Cái cảnh tượng này, nhìn kiểu gì cũng không giống có người đang nằm ICU.

Mẹ thấy tôi, mặt tỉnh bơ: “Về rồi à?”

“Anh con đâu?”

“Cũng như mọi khi thôi. Đang ngồi trên lầu kìa.”

Tôi tức đến phát điên: “Vậy mẹ kêu con về làm gì?”

Mẹ tôi vừa dùng tạp dề lau tay, vừa nói: “Gọi con về coi mắt.”

Tôi suýt nghẹt thở, quay người muốn đi luôn, nhưng mẹ tôi kéo tôi lại: “...Lỡ về rồi còn gì.”

(Hết Chương 6)


Bình luận

Loading...