Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bọ ăn xác

Chương 2



“Cô nóng vội cái gì thế.” Tên tài xế không liếc mắt, ngón tay gõ nhịp lên vô-lăng, “ Ngày sinh tháng đẻ của tôi còn chưa nói cho cô biết đâu.” Hắn nhìn tôi cười, nhe hbờ môi dày để lộ hàng răng vàng ố vì th/uốc lá. “Nói đi.” Tôi thả lỏng người, cơ thể trở nên mềm nhũn dựa vào thành ghế. “Cái gì?” “Ngày tháng năm sinh của anh đấy.” Hắn ngẩn người, không ngờ lúc này tôi còn hứng thú xem bói cho hắn liền đọc đại một dãy số. Tôi lẵng lẽ lập lá số, bấm ngón tay tính toán. “Khi còn là thiếu niên thì lận đận, ba tuổi mất cha, năm tuổi mất mẹ, số trời định vốn có một cậu con trai nhưng yểu mệnh.” “Nửa đầu còn đúng đôi phần, nửa sau toàn nói nhăng.” Gương mặt hắn lộ rõ vẻ bất mãn. Tôi phớt lờ, tiếp tục: “Hai mươi lăm tuổi vào tù hai năm, vừa ra khỏi đã… “Gi*t hai người.” Tài xế liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như d/ao cứa. “Cô điều tra tôi?” Tôi cúi đầu, mặt mày nghiêm trọng bấm độn kỹ càng, tính đi tính lại ba lần. “Không đúng, không đúng rồi.” Hắn tò mò cúi người lại gần: “Không đúng chỗ nào?” “Tài cũng là họa, dù làm ăn với người khác nhưng chưa từng muốn chia sẻ lợi ích.” “Quan trọng nhất là, quẻ bói này nói rằng bảy ngày trước, anh đã ch*t rồi.” Tôi thành thật đáp. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy quãng đường hai cây số sao mà dài đằng đẵng. Trong xe không bật điều hòa, mùi m/áu tanh ngày càng đậm đặc, thậm chí còn văng vẳng tiếng nước róc rá/ch. Bác tài khẽ ch/ửi thề, đôi mắt ba trắng lồi qua ánh phản chiếu của kính, liên tục liếc nhìn tôi. Hắn không phát hiện ra lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi, vẫn bình thản đùa cợt: "Ông già tôi cứ nhất định đem cho tôi một con hươu, mang tới vẫn chưa ch*t hẳn." "Chẳng biết đã chảy bao nhiêu huyết hươu rồi, phí của quá." Sợ im lặng sẽ khiến hắn nghi ngờ, tôi lên tiếng: "Em thấy sư phụ cơ thể khỏe mạnh, không cần bổ sung nhiều huyết hươu thế đâu." "Ừ, xươ/ng cốt vẫn cứng cáp lắm." Hắn ngậm điếu th/uốc đáp. Trong xe lại chìm vào im lặng, đường hầm tối om, những ngọn đèn chiếu sáng trên trần vụt qua từng đợt. Ánh đèn dừng lại trên mặt hắn, tôi qua tấm kính, chạm phải ánh mắt cảnh giác lạnh lùng đột ngột, khoảng trắng lớn khiến tôi liên tưởng đến loài bò sát m/áu lạnh. Hắn vội vàng quay mắt đi chỗ khác."Em gái chỉ biết xem tướng mặt thôi sao?" Tôi nén nỗi sốt ruột, nhìn vào quãng đường còn lại trên màn hình định vị: ba trăm mét. "Em biết linh tinh, học lỏm được chút từ ông nội, tướng số còn thô lắm, có bát tự thì tính toán kỹ hơn." Hai trăm mét. "Bát tự à." Hắn lặp lại, như đang lục tìm ký ức. Một trăm mét. Tôi khẽ đặt tay lên nắm cửa, nghiêng người che đi động tác của bàn tay. Từ xa đã có thể trông thấy cổng khu dân cư, cùng bác bảo vệ thân thiện trong phòng trực. Mười mét! Một tiếng sột soạt của quần áo, bàn tay thô ráp đ/è lên tay tôi. Kéo tôi ngã ngửa vào ghế. Cùng lúc đó, chiếc xe rú lên một tiếng, lốp xe cà sát mặt đường, vụt lao đi xa.

(Hết Chương 2)


Bình luận

Loading...